Tôi làm văn phòng còn anh sinh năm 1988, làm bên xuất nhập khẩu của Nhật. Tôi và anh mới quen nhau hơn 2 tháng thôi, nhưng chúng tôi đã chính thức ra mắt hai bên gia đình và quyết định cưới cuối năm nay. Anh và tôi biết nhau qua một lần anh gọi nhầm số, sau nhiều lần nói chuyện, gặp gỡ ngoài đời chúng tôi đã yêu nhau.
Một hôm anh chạy lên thăm tôi, trời mưa rất to và anh ướt sũng. Anh nói vào nhà nghỉ để anh tắm rửa, thay quần áo rồi đi ăn. Nhưng vào đó, anh lại ôm tôi và đòi "chuyện ấy". Tôi chống cự và không đồng ý. Tôi không muốn xảy ra những điều như vậy. Đây không phải lần đầu anh như vậy. Những lần trước là ở phòng trọ của anh, vì anh ở một mình. Tôi đều không đồng ý và anh cũng không ép tôi.
Nhưng lần này, anh lại dùng mọi cách ép tôi. Tôi không còn cách nào khác, đành nói anh buông ra để nói một chuyện, rồi sau đó thế nào cũng được. Anh buông tay và nghe tôi nói. Tôi nói rằng mình không còn con gái. Tôi từng nghĩ anh sẽ phản ứng ghê gớm và sẽ rời bỏ tôi ngay khi biết chuyện, nhưng anh im lặng một phút rồi quay qua ôm tôi, nói rằng không sao, anh chấp nhận. Xã hội hiện đại rồi nên anh nói anh suy nghĩ thoáng đi. Rồi anh lại đòi. Và điều gì đến cũng đến. Sau lần ấy, tôi cảm thấy mất tự tin trước anh, còn anh vẫn hỏi han, quan tâm tôi như lúc trước.
Và có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu tôi không nghe một người bạn gái thân hồi sinh viên của mình kể về quá khứ của anh. Qua lời bạn tôi, lúc anh là sinh viên cũng từng sống thử với một cô gái. Sau một năm thì anh và cô ấy chia tay. Sau đó, anh đã yêu rất nhiều người và có một cuộc sống buông thả, phóng túng trong nhậu nhẹt, gái gú. Bạn tôi còn nói cái kiểu làm quen qua điện thoại của anh là với nhiều cô gái khác, có cả cô bạn cùng lớp của nó. Nó không ngờ tôi lại bị anh lừa nhanh vậy. Nó nói gia đình anh là hộ cận nghèo, lại đông anh em, trong khi gia đình tôi chỉ có hai chị em và cũng khá giả. Nó nói, anh đến với tôi chắc chắn có mục đích chứ không phải vì tình yêu. Tôi nghe những lời ấy từ bạn mà lòng chết lặng.
Còn anh mà tôi biết là một người lịch sự, một người đàn ông tương đối cổ điển. Anh không đẹp trai, không cao ráo nhưng có cái duyên nói chuyện và hơn hết là quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo. Người bạn đó của tôi là vợ sắp cưới của bạn thân anh ấy, cũng từng ở gần phòng trọ anh nên biết chuyện về anh. Bạn tôi còn nói, ai thì nó chắc không dám nói, chứ bạn trai tôi nó biết rõ và tôi nên xem xét lại. Nếu anh đã thay đổi thì cũng nên cho anh cơ hội, nhưng nó nói, nếu có thể thì tốt nhất tôi nên rời xa anh, vì anh là một người không tốt, có nhiều dã tâm, sống bê tha, dâm dục.
Ngày hôm đó, tôi đã gọi anh lên gặp tôi để nói chuyện. Anh ở xa tôi 40km nhưng tôi chỉ nói một câu: “Anh lên gặp em”, thì anh lên ngay mà không hỏi thêm một điều gì. Tối đó lúc gặp anh, tôi đã hỏi về những chuyện mà tôi được nghe, anh chối và nói rằng không có. Vì đau lòng nên tôi đã khóc, anh im lặng. Và vì yêu anh, bản thân tôi cũng không trọn vẹn khi đến với anh nên cuối cùng. tôi cũng chấp nhận quá khứ của anh. Tôi chỉ đau lòng khi anh tìm tới những cô gái không dàng hoàng, gái mại dâm. Có lẽ anh không hiểu điều đó.
Sau lần nói chuyện đó, tôi và anh vẫn yêu nhau, vẫn giữ liên lạc, nhưng tròng lòng tôi không nguôi nghĩ về anh, về con người anh, đâu mới là con người thật sự của anh? Tôi không buồn vì chuyện anh yêu và sống thử, tôi chỉ đau lòng khi nghĩ anh từng sống trụy lạc với những cô gái không đàng hoàng. Cách đây vài hôm, cũng như bao lần khác chúng tôi liên lạc hàng ngày qua điện thoại, kể nhau nghe về công việc, về những chuyện xảy ra trong ngày, hôm ấy anh nói tôi nghe về việc nhà nước đang chuẩn bị ra những quy định mới về việc uống rượu bia khi lái xe, về mại dâm... Anh nói rằng, theo quan điểm của anh thì không hợp lý.
Về rượu bia thì... rồi anh nói về mại dâm thì nhiều nước cũng có hành nghề đàng hoàng, tại sao ở Việt Nam lại cấm, lại phạt? Tôi bức xúc nói lại rằng, nước ta thuần phong mỹ tục khác nước người ta nên nhà nước cấm là đúng. Nếu nhà nước cho hoạt động thì ảnh hưởng tới con người, đạo đức, những người đàn ông có gia đình sẽ sa ngã vì có nhà nước bảo vệ. Anh bảo như vậy là không đúng với những người đã có gia đình thôi, chứ với những người độc thân thì hợp lý.
Vì câu nói đó của anh, vì quan điểm của anh về vấn đề mại dâm mà tối hôm sau tôi quyết định chia tay anh. Chúng tôi không phải là những người có suy nghĩ vớ vẩn để ngồi bàn cãi chuyện thế giới, chuyện nhà nước làm chuyện của mình, nhưng qua những câu chuyện, những quan điểm của anh về xã hội, chúng tôi hiểu về con người của nhau hơn. Không phải vì một chuyện "quy định của nhà nước" mà giận nhau, nhưng chính cái bản tính của anh lộ rõ hơn trong những vấn đề anh nói với tôi.
Bản thân thôi nghĩ rằng một người có suy nghĩ như vậy thì đạo đức, lối sống thật sự có vấn đề, không thể là một người chung thuỷ, đáng tin tưởng để đi cùng tôi suốt quãng đường đời còn lại, không thể là một người cha mẫu mực để nuôi dạy con cái. Tôi chia tay mà lòng vẫn yêu anh. Mấy hôm nay anh cũng có gọi nhưng tôi không nghe máy, có nhắn vài tin nhắn, anh nói rằng nếu không có anh mà tôi vui vẻ thì anh không gọi tôi nữa đâu. Tôi nhắn lại rằng tôi không vui nhưng phải như vậy, anh hãy tìm một người khác hợp với mình. Giờ tôi phải làm sao đây?
No comments:
Post a Comment